Chuyến đi của thanh xuân

Ai đó đã nói rằng: “Thời sinh viên là khoảng thời gian đẹp nhất của cuộc đời” và tôi cùng các bạn 08DHQLMT cũng đã có cho mình một chuyến tàu thanh xuân tươi đẹp mà ở đó chúng tôi đã gặp được những hành khách dễ thương, đáng mến cùng bao nhiêu khung hình rạng rỡ đánh dấu sự trưởng thành của chúng tôi.

Ba năm rưỡi trên giảng đường đại học không dài so với dòng chảy của thời gian, của cuộc đời, nhưng nó chứa đầy tri thức, cùng sự hội tụ của bao nhiêu dòng đời. Tôi đã vô cùng lạ lẫm, bỡ ngỡ, rụt rè những ngày đầu đi học. Lạ trường lạ lớp, tôi là một con bé đơn độc luôn thu mình ngồi ở một góc ít ai để ý chẳng dám chuyện trò cùng ai. Có những ngày mưa, cô gái ấy nằm ôm gối khóc thật nhiều vì nhớ nhà, nhớ cha mẹ đã vì mình vất vả sớm hôm. Tôi đã có những ngày đầu đáng quên như vậy đấy.

Dẫu sao, thời gian ấy cũng trôi qua rất mau vì quanh tôi, những người bạn đã để ý con bé nhút nhát ấy và kéo tôi ra khỏi những cảm xúc tiêu cực đó. Tôi đã kết giao những người bạn mới, cùng nhau ăn, cùng nhau học, cùng nhau trốn tiết đi chơi… Nhớ những ngày ngồi canh me tới sáng để đăng ký môn học, nhớ những lần thức khuya học bài để rồi hôm sau gật gù trong lớp. Nhớ những buổi cắm trại truyền thống của Khoa, chúng tôi như được giải thoát khỏi bao nhiêu áp lực để hòa nhập với không khí hào hứng, sôi nổi với rất nhiều trò chơi vui nhộn. Chúng tôi thưởng thức từng giây từng phút cái không khí ấy, cứ như là sợ nó sẽ mau chóng mất đi. Chúng tôi thường ngồi bên nhau trên bãi biễn lộng gió, kể chuyện, vui đùa với nhau. Những lúc như vậy, cả lớp chúng tôi như gần lại với nhau, ai cũng thân thương như anh em chung một nhà. Nhớ mùa kiến tập cuối khóa năm ấy, chúng tôi ai cũng biết rằng khoảng thời gian tươi đẹp nhất sắp chấm dứt nên mọi người đã trân trọng từng giây từng phút. Đó là chuyến đi mang lại cho tôi nhiều kiến thức và cũng vất vả nhưng khi chúng tôi chỉ thấy vui vẻ vì được hưởng thụ một hương vị rất đặc biệt: học tập, ăn ngủ, chơi ở một không gian tràn đầy tình bạn và rất nhiều thứ cho chúng tôi thưởng thức. Thật quá nhiều điều để nhớ! Chúng tràn ngập trong trái tim tôi để mỗi lần gặp lại đám bạn cũ chúng tôi lại ríu rít kể lại những câu chuyện ấy với tâm trạng hoài niệm.

 Đối với tôi, được bước chân vào ngôi trường này là một niềm hạnh phúc, nó giúp tôi vươn đến những ước mơ. Cũng đã có những lúc tôi khó khăn, buồn tủi,  mệt mỏi vì những mối quan hệ xung quanh mình, và những đêm trắng chiến đấu với hàng dài deadline sắp đến. Tôi đã học được một số kĩ năng mà trước đây bản thân chưa từng có, học được nhiều bài học về cuộc sống, để rồi đã thay đổi những suy nghĩ ấu trĩ của bản thân mình, thay đổi ít nhiều để nhìn người, nhìn đời với đôi mắt thận trọng hơn nhưng cũng lạc quan hơn.

Người ta nói “Khi xa rồi mới thấy nhớ” thật không sai tí nào! Bây giờ khi phải ngụp lặn trong bộn về vội vã lo toan, cuộc sống không còn màu hồng, cảm thấy mệt mỏi, khó thở vì những bon chen. Ta nhớ lại quãng đời sinh viên đó, thật thơ mộng biết bao, cứ nhẹ nhàng trôi qua đời ta và để lại bao ký ức đẹp đẽ và sâu lắng.

Thầm cảm ơn những người bạn đã luôn sát cánh bên tôi giúp tôi vượt qua những lúc khó khăn, cảm ơn những thầy cô đã chỉ dạy để tôi có đủ hành trang để vào đời, cảm ơn người thân luôn bảo vệ phía sau tôi để tôi tự tin bước về miền ánh sáng. Xin cảm ơn tất cả!

Sài Gòn, 26/09/2021

Nguyễn Thị Thảo Vy